-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
2025-11-03
Tôi vẫn nhớ như in, ngày còn đứng trên bục giảng, vậy mà, chỉ thoáng đó thôi, tôi đã là một cô giáo về hưu. Chiều nay, tôi ngồi bên ô cửa sổ quen thuộc, nhìn vạt nắng cuối ngày hiền lành trải vàng trên bàn gỗ, trước mặt tôi là những tấm thiệp chúc mừng của nhiều thế hệ học trò, những tấm thiệp chúc mừng ngày 20/11 đã gửi tặng trong suốt những năm tháng đi dạy.
Tôi khẽ chạm tay lên từng tấm thiệp, cảm giác thân thương và bồi hồi bỗng dâng trào. Những tấm thiệp như những cánh cửa thần kỳ, đưa tôi trở lại dòng thời gian, lòng tôi bỗng dậy lên sự mãn nguyện sâu sắc, bởi tôi hiểu mình đã sống trọn vẹn với nghề. Những ký ức tuổi trẻ, tiếng cười, tiếng gọi “Cô ơi!” năm nào… tất cả như những thước phim quay chậm, đưa tôi về với phấn trắng bảng đen.
Tôi cầm tấm thiệp đầu tiên lên, đây là tấm thiệp của lớp 6A, tập thể lớp đầu tiên tôi chủ nhiệm. Dòng chữ chúc mừng “Kính chúc Cô mãi là người mẹ hiền thứ hai của chúng em.” Đọc lại, tôi như nghe thấy tiếng học trò ríu rít, ngửi thấy mùi phấn bảng. Tôi hiểu rằng, những người thầy giáo, cô giáo không chỉ truyền dạy kiến thức, mà còn gieo vào lòng trẻ những hạt giống của nhân cách và yêu thương. Chính niềm tin giản dị ấy đã giữ cho ngọn lửa nghề của tôi không bao giờ tắt.

Cầm trên tay những tấm thiệp chúc mừng, tôi cảm nhận được sự kế thừa thiêng liêng. Đây là của Minh, cậu học trò nhút nhát ngày nào. Em viết: “Cô ơi, em đã trở thành giáo viên giống cô! Cảm ơn lời động viên ngày ấy đã giúp em vượt qua nỗi sợ để đứng trên bục giảng.” Tôi mỉm cười, cảm giác có một phần hồn mình, một phần lý tưởng của mình đang được tiếp nối.
Kỷ niệm chợt ùa về. Tôi nhớ mãi hôm đó, Hoài bị tổn thương sâu sắc vì sự hiểu lầm. Tôi không vội vàng trách móc, chỉ kể câu chuyện “Chiếc lá cuối cùng” – về sự hy sinh và lòng nhân hậu. Tôi nhẹ nhàng nói: “Dũng cảm nhất không phải là chiến thắng người khác, mà là chiến thắng sự giận hờn trong chính mình. Sức mạnh thực sự của con là khả năng xoa dịu, không phải khả năng làm đau.” Ngày hôm sau, nhìn Hoài chủ động làm hòa, nụ cười rạng rỡ của em dưới ánh nắng chiều hôm ấy đã trở thành một kỷ niệm đẹp không thể xóa nhòa trong lòng tôi.
Và đây là tấm thiệp của Nhật Huy – giờ đã là một nhà văn có tiếng. Em gửi gắm cả tâm hồn qua một câu trích dẫn từ chính tác phẩm của mình: “Mỗi người thầy là một chiếc bục, nâng ta lên chạm vào ước mơ.” Tôi nhớ Huy từng bị trêu chọc vì những câu chuyện viển vông, và tôi đã bảo em: “Đừng bao giờ ngừng viết, Huy nhé. Thế giới cần những người dám mơ mộng và dám dùng ngôn từ để biến giấc mơ thành hiện thực.” Nhìn những "hạt giống" mình gieo đã nảy mầm và đơm hoa rực rỡ như thế này, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất, là minh chứng cho tầm ảnh hưởng tích cực của tình thầy trò.

Tôi dừng lại ở tấm thiệp của lớp 12C, khóa cuối cùng tôi chủ nhiệm trước khi nghỉ hưu. Ở góc thiệp, cô bé lớp trưởng Thu Hoài viết nắn nót: “Cảm ơn Cô đã dạy con bài học về lòng dũng cảm khi biết tha thứ.”
Tôi chậm rãi xếp lại chồng thiệp, mà trong lòng vẫn đọng lại những cảm giác kết nối xuyên thời gian và tình cảm vẫn nguyên vẹn, tinh khôi. Nghề giáo đã cho tôi quá nhiều. Mỗi tấm thiệp là một mảnh ký ức thiêng liêng. Chúng giúp tôi giữ vững niềm tin rằng, dù thế giới có ồn ào đến đâu, lòng biết ơn và sự yêu thương là điều không thể mai một. Tôi tin rằng, mình đã sống một cuộc đời có ý nghĩa lan tỏa – cuộc đời của người gieo chữ, gieo người, và gieo niềm hy vọng vào điều tốt đẹp.
Hoàng hôn đã buông xuống, tôi nhẹ nhàng đặt chồng thiệp trở lại ngăn bàn nhưng chưa đóng ngăn kéo, một hơi ấm lan tỏa trong tim chợt lan tỏa của bao thế hệ học trò đã đi qua đời tôi. Tôi cảm thấy mình là một trong những người giáo viên hạnh phúc. Dù không còn đứng trên bục giảng, tôi vẫn được sống cùng với những ký ức và niềm tin. Cảm ơn các em, những thế hệ học trò thân yêu đã làm trái tim những người giáo viên luôn mãi ấm áp và rạng ngời bằng chính sự trưởng thành và thành công của mình.